James nghe nói sếp của Jones là một người rất vui tính. Tôi gọi cậu vì muốn trao đổi với cậu vài điều về dự án vừa rồi tôi đã giao cho cậu. Chỉ còn một thông tin quan trọng nữa thôi và tớ biết mình có thể nói luôn lúc này.
Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Lạ thay, hai ông bố cũng là một đôi bạn tri kỷ. Lần đầu tiên khi tớ tăng quy mô dự án, cô nhân viên Jennifer của tớ cũng rơi vào tình huống như Jessica bây giờ vậy!
Bộ phận của James bắt đầu một tuần làm việc mới trong tâm trạng phấn khởi, gương mặt mọi người đều toát lên vẻ yêu đời. Sau đó, giảm dần đi. Làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Cuối cùng thì anh đã tìm ra cách làm việc thông minh hơn chứ không phải là chăm chỉ hơn.
- Jack tỏ ra rất thú vị với những điều đang xảy ra. - Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones. Cho đến khi cả Jones và James cùng được thăng chức lên làm quản lý.
Một sự khác biệt không nhỏ tí nào. James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu Jones bước tới chiếc tủ lạnh nhỏ nơi góc phòng và mang ra cho James một chai La Vie ướp lạnh:
Nhờ thế, bản thân các nhân viên của anh cũng tỏ ra phấn khích và tự tin hơn hẳn. Khi giao việc, cần phải xác định cụ thể phạm vi thẩm quyền cho người thực hiện. Chỉ đơn giản là vì họ có cùng những sở thích và thấy vui khi cùng thể hiện những điểm tương đồng đó mà thôi.
Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. - James đính chính và nhìn thẳng vào mắt Josh. - Ai cũng có lúc phạm sai lầm.
- Trở lại chuyện của tớ, hẳn tớ đã thiếu sót điều gì đó khi giao việc cho Jessica. Công việc thuận lợi, cuộc sống hạnh phúc - mọi thứ có vẻ như rất suôn sẻ đối với họ. Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp.
Đôi khi nhớ lại, anh mong mình không bao giờ phải trở lại quãng thời gian trước đây. - Tớ không muốn lặp lại tình huống lần trước, vì thế tớ chọn cách nói khác. Khi đọc bản báo cáo của Jessica, anh gần như choáng váng.
- Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ. - Cậu có rảnh không?