Tên chàng là William Osler. Chị ta nghĩ bắt bọn đầu xanh ấy nhận thấy mang ơn người khác là tủi nhục cho chúng. Ông nói: "Trời sẽ lo cho ta".
Tác giả ấy, bà Stella Tuttle, tả cách bà dạy con biết giá trị của đồng tiền. Hồi nhỏ, xứ tôi đã phải thấy cảnh lụt: nước sông tràn ngập ruộng nương, tàn phá mọi vật. Còn mẹ ông phải đi làm mười giờ một ngày tại một xưởng máy chế dù.
Say mê làm việc hứng thú, rất ít khi thấy mệt. Tôi xếp dọn giấy tờ trên bàn, sửa soạn đi xa, thì thấy một bức thư bỏ quên, của cháu viết cho tôi khi thân mẫu tôi mất mấy năm về trước. Thế mà rất nhiều người thường khổ sở vì lẽ ấy.
Đời Nã Pháp Luân và Helen Keller đã chứng minh hoàn toàn lời đó. Thành ra công toi một năm trọn, tôi phải xé bỏ sọt rác và viết lại. Say mê làm việc hứng thú, rất ít khi thấy mệt.
Nhưng chính giáo sư Housman là một người theo thuyết vô thần, một người chán đời đã có lần muốn tự tử mà cũng phải nhận rằng kẻ nào chỉ nghĩ tới mình thôi thì đời chẳng những không sung sướng, không thành công được mà kẻ đó sẽ khổ sở. Tôi lo nghĩ nhiều đến nỗi, trước kia vui tính, tôi đã đổi thành một người cáu kỉnh, khó chịu. Tôi hoảng hốt gần hoá điên.
Xin nói rõ đó là lời cầu nguyện viết ra bởi Reinhald Niebur, một giáo sư về đạo Thiên Chúa thực hành: "Xin Chúa ban cho tôi một tâm hồn bình tĩnh để cam nhận những tình thế không thể thay đổi được, một lòng can đảm để thay đổi những tình thế có thể thay đổi được và một tinh thần sáng suốt để biết phân biệt tình thế nào thay đổi được, tình thế nào không thể thay đổi được". Chắc chắn chúng ta chỉ có thể hành động để sửa đổi kết quả của một sự kiện đã xảy ra từ 180 giây đồng hồ trước, nhưng chúng ta không có cách gì thay đổi được một sự đã xảy ra rồi. Hai nẹ con tôi nằm cạnh bên nhau trên giường.
Cái thế giới bà khám phá ra kích thích bà viết một cuốn sách tả nó. Tôi bốc lấy một năm bọt xà bông soi trước ánh sáng và trong trăm nghìn bọt bóng cỏn cob, tôi thấy màu sắc rực rỡ của một cầu vồng nho nhỏ". Ông William James đã nói: "Những nhược điểm của ta giúp ta một cách không ngờ".
Thấy vậy, các bác sĩ đoán chắc anh ta không thể sống lâu. Nó đã hoán cải đời tôi một cách lạ lùng". Tại sao thế? Tại kinh nghiệm bảo nó biết rằng làm như vậy chẳng ích lợi gì.
Mà các sinh viên đại học đều biết rằng: "Tạo hoá ghét sự trống rỗng lắm". Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại học đường là một điều bất lợi. Như vậy, nếu may mà gặp người nào biết ơn mình thì phải vui thích biết bao không? Còn nếu chẳng may thì cũng không đến nỗi thất vọng.
Câu đó trong bài Thánh ca: Dù hay dù dở ta phải gảy cây đờn nhỏ của ta trong dàn nhạc của đời. Theo ý tôi, không một ai giữ quyền cao chức trọng mà không bị thiên hạ chỉ trích, trừ khi người đó ngồi yên như bù nhìn.