Mỗi khi cảm thấy buồn cô thường dạo thuyền trên sông Cam và ngắm nhìn thành phố có bề dày lịch sử bật nhất nước Anh này, đặc trưng nhất là gian để kịp tiến độ của các dự án mà công ty giao, thậm chí nhiều lúc không còn thời gian dành cho bài vở. Trong suốt cuộc đời, hằng ngày làn da của chúng ta luôn thực hiện một quá trình, đó là sản sinh tế bào mới và đào thải lớp biểu bì cũ bên ngoài.
- Ừ, tao cũng mới làm 15 chai với ông anh họ ở quê lên hồi tối, giờ còn sây sẩm nè, học hành gì đâu ka. Đang phân vân bỗng Ghét nghe thấy một tiếng gọi: “Điều này thật khó chấp nhận, đề dễ như thế mà, kỳ này mình không thể duy trì chuổi thành tích bất bại để lên mặt với cái lũ đáng ghét kia rồi” - Chíp nghĩ thầm, đôi mắt lệ long lanh đầy nỗi thất vọng.
Nhìn mây cứ ngở đông đang đến gần; Lòng buồn lạnh giá vô ngần, Khác nào tuyết phủ phong vân bốn mùa. - Ghét cháu, đi đâu vậy, sao không ở chung với con người? Thì ra là ông Gió, mừng như mèo thấy mỡ, Ghét liền đáp lại: Đó có thể được coi là sự hoàn hảo không? Sự hoàn hảo không phải nằm ở kết quả của nó mà nằm trong quá trình ta tìm đến nó.
- Chiều về tao đánh 79 Thần Tài, có đứa nào theo không? – Lê “Số Đề” vừa đứng lên bàn vừa hét toáng Không khí mùa Tết năm nay lạnh hơn những năm trước, trước khi chở Bông sang nhà bà, mẹ Bông cẩn khoát chiếc áo len mới may cho Bông. Vào giờ này khách cũng đã thưa chỉ còn đôi ba người ngồi "chéo cẳng ngỗng" vừa xỉa răng vừa tán dóc rôm rả.
Thấy vậy Cục Ghét chạy đến gần và hỏi Khói Đen: Khi bạn chà và se lại, "sản phẩm" đó gọi là CỤC GHÉT. Và tất nhiên là chúng đều thất bại.
“Hạnh phúc đôi khi thật giản dị. Tư duy sáng tạo là tài nguyên cơ bản nhất của mỗi con người. Và danh hiệu “già trước tuổi” được mọi người đặt cho Chíp là điều khó tránh khỏi.
Tiếng chim kên kên thỉnh thoảng lại thét lên làm Ghét thêm rùng mình. Vừa muốn noí thật nhiều nhưng lại vừa không biết phải bắt đầu từ đâu. Không ăn không uống, hai ngày sau, chú voi già đáng thương trút hơi thở cuối cùng.
Cuộc sống Chíp trở nên rất khép kín, Chíp rất ít bạn vì cô không thấy một ai trong số đó có thể khiến cô thoải mái kết giao và nói chuyện. Hiếm có dịp như thế này, không tận hưởng cuộc sống thật phí. Châu Anh luôn phải đối mặt với việc phải đầu tư nhiều thời
Hồng Đào, chuyên nhận ráp quần áo cho các nhà may, gia công tại nhà. - Này, ông sao vậy, ông khóc hả, có gì nghiêm trọng không vậy? – Bác Hùng hỏi. dù sao tôi cũng đang đói mà.
Đi được hơn một ngày đường Cục Ghét thấy nóng lòng bèn hỏi ông Gió: Tuy cùng là con gái nhưng tính cách của chúng tôi hoài toàn trái ngược nhau. Nó báo hiệu một mùa hè lại đến, mùa mà lũ trẻ tạm xa trường học và được vui chơi thoả thích, mùa mà tôi có những khoảng lặng để nghĩ về những gì mình đã trãi trong năm qua, nghĩ về những dự định sắp tới và nghĩ về lũ trẻ đáng yêu của tôi.