Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Và những cái xác cháy khét lẹt. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.
Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Ăn xong lên giường nằm. Quần áo độ này mặc rộng ra.
Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Tôi tống vào thùng rác. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.
Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình.
Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích.
Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.
Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.
Hai bên dè chừng nhau. Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.