Khó mà tưởng tượng ông hiệu trưởng trường Đại học Yale là một người tầm thường. ông không mệt mỏi mới nghỉ ngơi, bao giờ cũng biếI trước lúc nào sắp mệt để tự bắt ông đi nằm nghỉ. "Người chồng sau của tôi là một luật sư bình tĩnh, có óc phân tích, không bao giờ lo lắng.
Ngón tay trỏ bên trái của tôi đeo một chiếc nhẫn, và khi nhảy, chiếc nhẫn móc vào đầu một cây đinh, ngón tay tôi đứt văng ra. Tôi tự nhắc đi nhắc lại câu đó và làm việc một cách rất hiệu quả, không hoảng hốt hay có cảm giác ruột rối như tơ vò nó đã làm cho tôi chết dở ở mặt trận khi xưa nữa". Nằm ở giường dễ chịu quá, luôn luôn có người hầu hạ, nên bấy lâu tôi đã tự làm cho tiêu tan cái ý muốn khỏi đau mà không hay.
Họ không biết "tốp" nỗi giận của họ lại, như Lincoln. Nhưng bạn có mảy may quan tâm về sự ông bà có lỗi không? Không. Burton, là một trong hai truyện ấy.
Ở nhà mẹ già đau thập tử nhất sinh. Và sau khi làm những công việc ấy rồi, họ thấy trong bốn trường hợp có tới ba trường hợp họ khỏi phải hỏi ý tôi nữa, vì giải pháp hiện ra như một trò ảo thuật vậy. Phần đông chúng ta tự khen, khen cái "ta" hiện tại.
Rockfeller cũng giữ một sổ kế toán. Miệng chị rộng, răng chị vẩu. Mấy năm trước có lần tôi lại nghĩ một đêm tại nhà hai vợ chồng bà.
Đó là một sức mạnh có thiệt như sức hút của trái đất. Vậy ta có thể kết luận: ngăn ngừa mệt mỏi tức là ngăn ngừa ưu phiền. 000 Mỹ kim, và kiếm ngoài được hàng triệu Mỹ kim nữa.
Bạn có biết tại sao những vỏ xe hơn lăn trên đường mà chịu được đủ cái tội tình: nào cọ vào đường, nào đẻ lên đá nhọn không? Mới đầu các nhà chế tạo những vỏ xe cứng rắn. Óc cơ hồ như không biết mệt. Cả hai sự quan trọng ấy thường được quyết định liều lĩnh như trong canh bạc.
Tôi tạm gọi bà là Mary Cushman vì con cháu bà có thể buồn lòng khi thấy tên thiệt của bà in trên sách. Mới đầu, tôi cứ tưởng anh đã đổ quạu. Cách đây chín năm ông bà trở về Mỹ, đi diễn thuyết cùng chiếu nhưng phim tài liệu ấy khắp tỉnh này sang tỉnh khác.
Ông chết tức thì, còn bà bị thương nặng đến nỗi bác sĩ nói phải suốt đời nằm liệt. Vài danh nhân trong lịch sử nước Mỹ cũng đã điêu đứng vì tiền. Nhưng tôi lại biết một người mất cả hai chân mà còn thành công trong việc chuyển bất lợi thành thắng lợi: Ông Ben Fortson.
Khi còn đi học, ông đã lo về hai bệnh: suyễn và mất ngủ. Nếu con người mất cả hai chân kia còn có thể sung sướng, vui vẻ và tự tin được, thì tôi, một người đủ cả hai chân, có lý gì lại không sung sướng, tự tin như ông ta. Thí nghiệm tai hại đó đã cho tôi một bài học tới già đời chứ?.