Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.
Tốt hơn là nên nhập vai. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày.
Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.
Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Tiếp theo thì còn tùy.
Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Đừng sa sầm mặt như thế. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.
Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.
Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt.
Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc.
Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa.
Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Con không nói thì làm sao mẹ biết. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.