Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm. Xin bạn đừng tỏ vẻ mỉa mai khi nghe hai tên ấy. Chắc chắn là như thế sẽ có lợi.
Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo). Bạn có thể có những nguyên tắc giúp mình tin rằng cướp bóc là làm việc phải. Một nguy hiểm nữa, là bị buộc chặt vào chương trình như một tên nô-lệ bị buộc chặt vào cỗ xe.
Bạn thử theo đi, bạn sẽ thấy phương pháp ấy chữa được phân nửa những bệnh trong đời, nhất là bệnh ưu tư - cái bệnh khốn khổ, có thể tránh được và có thể làm cho ta mắc cỡ. Thế là 6 giờ, có lẽ hơn nữa, đã trôi qua từ khi bạn ở sở ra, trôi qua như một giấc mộng, trôi qua như ảo thuật, không sao hiểu được. Tôi la lớn lên như vậy.
Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm. Mà thái độ của thầy là điều quan trọng nhất. Thời giờ quý hơn tiền bạc nhiều.
Chắc chắn nó sẽ bảo bạn rằng anh bếp đã vô ý, mà dẫu anh có lỗi đi nữa thì quạu với anh cũng chẳng ích lợi gì, chỉ thêm mất thể diện cho bạn vì người ngoài nhìn vào thấy bạn như thằng điên mà rốt cục món bò tái cũng chẳng ngon hơn được chút nào. Lòng tự trọng đó là nguồn gốc của mọi quyết định và sự thất bại nhất định làm tổn thương lòng tự trọng của ta. Y có thể không bao giờ tới thành La Mecque.
Và khi đọc xong bạn thành thật tự hỏi còn ghét thơ nữa không? Tôi đã biết nhiều người đọc xong rồi, tự nhận rằng từ trước oán thơ là hoàn toàn nhầm lẫn. Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi. Sự thật là không có con đường nào dễ dàng cả.
Lần lần bạn nghiên cứu những vấn đề khó hơn và bạn sẽ có thể dùng luật nhân quả giảng cho tôi tại sao những con đường thẳng băng ở Luân Đôn lại ngắn như vậy còn ở Paris lại dài hàng mấy cây số. Bạn không nhất định phải chuyên tâm vào nghệ thuật hoặc văn chương mới sống được một cách đầy đủ. Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"?
Nó có thể phản bạn và làm bạn lạc lối đấy. Thái độ ấy hoàn toàn vô lý và có hại vì ông đã coi trọng một khoảng thời gian mà ông trông cho mau hết. Và tôi đố bạn kể cho tôi nghe còn tám giờ nữa bạn bạn làm được những việc gì.
Trong nhiều năm - đúng ra là cho tới khi tôi gần 40 tuổi - tuần lễ của tôi có bảy ngày. Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác. Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi.
Nhiều người hỏi mướn thì chủ phố phải tăng tiền. Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó. Nhiều người hỏi mướn thì chủ phố phải tăng tiền.