Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Kể cả cái nhàm chán. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình.
Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Bảo keo xịt tóc miễn phí. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.
Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch.
Sáng được bác cho ngủ bù. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.
Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về.
Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.