Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Mọi thứ đều không mới. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Con nghe lời bác nào. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.
Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm.
Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.
Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì.
Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.