Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.
Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả.
Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.
Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.
Mân mê hoài cuốn anbum. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó.
Không không cần gì cần ai nữa. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén.
Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết. Về danh tiếng và giá trị. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ.
Bạn lại cười một mình. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.
Mà sống khoa học một chút. Và cũng thật dễ hiểu. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.