Như vậy ông ta hết nói gì được nữa, không có lý lẽ gì để tranh biện được nữa. Một lần Lincoln khiển trách một sĩ quan nhỏ tuổi đã tranh biện với bạn. Một hôm lúc điểm tâm, ông Lincoln có một cử chỉ hoặc thốt một lời làm cho bà nổi giận.
Anh kinh nghiệm cả vạn lần hơn nó. Một sử gia thông thạo nhất về đời sống Tổng thống Lincoln có viết: "Giọng nói the thé của bà Lincoln, ở ngoài đường cũng nghe thấy, và những cơn thịnh nộ của bà thì điếc tai hàng xóm. Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ.
- Vậy ông nghĩ có nên cho chúng tôi biên tên người bà con đó để chẳng may có chuyện chi, chúng tôi sẽ làm đúng ý ông và không trễ không? Chỗ đó, ông ta cũng trả lời "có" nữa. Ông chỉ nói tới vấn đề mà ông kia ưa nhất. nhưng người ấy cảm thấy gì lúc đó? Hài lòng như bạn không? Và cái giọng gây gổ, thái độ cừu thị của bạn có làm cho người ấy muốn hòa giải với bạn không?
Chính chúng tôi là kiến trúc sư đó. - Vâng, tôi thấy những con gà ấp của bà tốt quá, giống gà tàu phải không, thưa bà?. Ông vừa đi về phòng giấy vừa ăn, gặp người làm vườn nào, người phu nào, ông cũng kêu tên mà chào như hồi ông còn làm Tổng thống.
Hoàng đế và Hoàng hậu có đủ điều kiện để cuộc lương duyên hoàn toàn theo lý tưởng: Sức mạnh, tiền bạc, quyền thế quang vinh, sắc đẹp, tình yêu. Cả cơ thể người đó, những hạch, những gân, những bắp thịt, đều co cả lại trong một thái độ từ chối. Tôi gởi hầu ông bức thư này với mục đích duy nhất là muốn làm vừa lòng ông hơn trước.
Ông Schwab hỏi người đó: - Không hiểu tại sao một người có tài như thầy mà không làm cho nhân viên của mình có một năng lực sản xuất khá hơn được? Người kia đáp: - Tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Bạn cho là "lố bịch", là vô lý ư? Cái đó là quyền của bạn. Tôi ráng tự đặt tôi vào địa vị anh và thấy rằng anh không chịu trách nhiệm trong bữa tiệc đó, vì không phải anh đi chợ, cũng không phải anh nấu món ăn.
Lincoln không cần một người khuyên bảo, ông chỉ muốn có một bạn thân nghe ông nói và hiểu ông để ông trút tâm sự của ông thôi. Câu phương ngôn này của họ phải được dán trong nón chúng ta đội: "Người nào không biết mỉm cười, đừng nên mở tiệm". Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc.
Đem giải phẫu bộ óc, thì có một nửa số người điên cũng bình thường như óc chúng ta. Về nhà bận ít bữa ông bực mình vì thấy màu áo thôi ra và làm đen cổ áo sơ-mi. Vậy, cả tới trong khi nỗi vui mừng thắng trận kích thích ông, mà ông cũng không quên quy tắc quan trọng thứ 5 sau này: "Giữ thể diện cho người"
Hai tuần sau, đàn gà tàu của bà Druckenbrod vui vẻ cúc cúc và bới đất dưới ánh sáng đèn điện. Xin bạn nhớ kỹ điều đó. Họ quên rằng đối với đàn ông, nét mặt nụ cười quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình.
Dậy từ 3 giờ sáng, quét tiệm và nai lưng ra làm 14 giờ một ngày. Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ tóc thầy còn đẹp lắm. 3- Một nụ cười chỉ nở trong khoảnh khắc, nhưng có khi làm cho ta nhớ tới suốt đời.