Lòng tốt của ông có kết quả là khuyến khích những người có hảo ý. Một người học trò khác của tôi, lại vẽ vườn cho một ông trưởng tòa có danh, thấy bầy chó của ông này đẹp, khen: "Thưa ông, bầy chó của ông ngộ lắm, chắc ông được nhiều giải thưởng trong những cuộc thi chó đẹp". Tức thì những bức thư và dây thép ùa vào phòng tôi để chửi tôi, bao vây tôi như bầy ong vẽ.
Vậy mà tất cả bài vở đó - tin tức, xã luận, tiểu thuyết - tờ báo đã đăng trong một ngày, và bán không phải là hai đồng mà hai xu. Vậy tất cả việc thiện hay nỗi vui mừng mà tôi có thể mang lại cho đồng bào tôi, tôi phải làm ngay từ bây giờ. Nó không tin ở giá trị của nó và sợ người ta chế giễu tới nỗi phải đợi trời tối như mực rồi mới dám lén lút đem bản thảo bỏ vào thùng thư.
Lần này là lần thứ nhất tôi được cái vui và cái may mắn gặp hết thảy những người thay mặt nhân viên trong công ty lớn của chúng ta, các vị quản lý, các vị chỉ huy, và xin anh em tin chắc rằng tôi lấy làm hân hạnh được có mặt ở đây và sẽ nhớ cuộc hội họp này suốt đời tôi. Một tờ báo ở Boston chép lại mộ chí ngộ nghĩnh sau này: "Đây là nơi nghỉ ngàn thu của William Joy Y suốt đời hăng hái bênh vực ý kiến của y Y có lý trong suốt đời y Nhưng có lý hay vô ý Y cũng vẫn chết, không hơn, chẳng kém". Bạn hoài nghi ư? Càng tốt! Tôi yêu những người hoài nghi.
Bạn cho rằng tôi nói quá ư? Thì đây, xin bạn nghe những lời chí lý sau này của giáo sư William James, một nhà tâm lý có lẽ có tài nhất của châu Mỹ. Không! Ai kia thì xử sự như vậy, chứ ông Schwab thì không bao giờ. Một văn sĩ đã nói: "Nhiều người mời lương y tới chỉ để kể lể tâm sự thôi".
Tôi gốc gác ở Missouri: như vậy bạn đủ hiểu. Phép lịch sự cần thiết cho hôn nhân cũng như nhớt cần cho máy chạy. Tôi trả lời có lẽ người đó không làm hài lòng sự mong đợi của dân chúng và như vậy dân tình sẽ thất vọng mất; nên tìm một người khác tài năng và tư cách đủ hơn hết để giữ địa vị đó.
Ông có thói quen mỗi ngày đi dạo qua hết các gian hàng của ông. Bạn nên ráng hiểu họ. Ông Farrell là chủ một biệt thự.
Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm. Ông muốn Tể tướng bố cáo rằng chính Tể tướng đã khuyên ông tuyên bố những lời lạ lùng đó. Bệnh của tôi, ông chưa muốn biết, mà cần biết cái ví tiền của tôi đã.
Một triết gia nói: "Phát biểu cái bản ngã là một điều cần thiết nhất đối với ta" thế thì tại sao không dùng cái thuật ở trên kia trong công việc của ta? Khi ta kiếm được ý nào mới lạ, cứ để cho khách hàng của ta hoặc người cộng tác của ta tưởng rằng chính họ có ý đó, như cha mẹ đứa nhỏ đã để cho nó tin rằng chính nó đã nấu lấy cháo. Cha mẹ cậu nghèo lắm. Lúc đó, Thomas Collier Platt thách ông bằng một giọng sang sảng giữa hội nghị: "Vị anh hùng ở núi San Juan mà nhút nhát như vậy sao?".
Ông kêu điện thoại mời tôi lại vì có chỗ hỏng. Trước hết đừng nói đến những vấn đề riêng của mình, tốn công vô ích. "Vì hàng hóa cứ chiều mới tới ga chúng tôi, cho nên sự khuân hàng lên xe có điều trở ngại: công việc nhiều quá, phải bắt người làm công làm thêm giờ, xe cam nhông phải trễ, gởi đồ cũng trễ.
Không phải tranh biện mà làm cho người ta tin được. Những lời khen an ủi đó, đủ thay đổi đời cậu và có một ảnh hưởng sâu xa trong văn học nước Anh. Các em đã cho tôi một bài học mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời.