Đây là một chuyện cười. Trong phim Cuốn theo chiều gió, Clark Gable vai Rhett Buttler nói với Vivien Leigh vai Scarlett OHara rằng: Tiểu thư ơi, thật ra tôi có chửi rủa ai đâu. Giá mà bạn có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi lúc đó! Tôi lo sốt vó.
Phát thanh viên muốn thành công thì phải biết chia sẻ với khán thính giả những vấn đề mà họ gặp phải, những suy nghĩ chân thực của họ. Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ. Sergio Franchi là ca sĩ.
Tôi trả lời rằng tôi vẫn cứ thành thật mà thôi. Tôi biết lần đầu tiên khi nghe đoạn băng đó chắc chắn bạn sẽ thốt lên rằng: Ôi trời! Nghe khủng khiếp quá!. Tôi thức dậy, dụi mắt và ngó xung quanh… Ba giây sau, tôi nhảy chồm lên, nói lắp bắp: C… á… i…gì… th… ế… n… à… y…?.
Các bạn còn nhớ anh chàng ca sĩ hát ca khúc Remember mà tôi từng kể ở chương 4 không? Anh ta là vị khách mời có đầy đủ cả bốn yếu tố trên. Họ không hiểu sao chàng phát thanh viên mới này lại quá ngây ngô đến thế. Chính là Danny Kaye! Vị khách mời này và chương trình nói về anh đã làm cho rất nhiều người phải bất ngờ.
Nhất là khi họ bị động vì sự quá nổi tiếng của anh ấy (hay cô ấy). Thị trường chứng khoán năm nay dao động thất thường quá. Có nghĩa là chúng ta phần đông được sinh ra trong những gia đình trung lưu bình thường, thậm chí còn rất nghèo.
Họ biết bù lấp nhược điểm này bằng cách nói chuyện có duyên, bằng vốn kiến thức phong phú và kỹ năng chuyên môn hoàn hảo. Và nếu có sự chuẩn bị chu đáo, am tường về khán giả, cách nói ngắn gọn sắc sảo, bạn sẽ trở thành một nhà diễn thuyết thành công trước một hội đồng vài mươi người, hay trước một hội nghị quốc tế được truyền hình trực tiếp. Nếu sự hiện diện không thật sự cần thiết, hãy nói lời từ chối khéo và hẹn đến một dịp khác cần thiết hơn.
Con trai của ông, Andrew Cuomo, hoạt động thành công trong làng giải trí. Và nếu không vừa ý việc gì thì hãy nói ngay, chớ thiên vị bất kỳ ai, đó là một đức tính cần phải có nếu muốn tất cả mọi người đều nể trọng bạn. Nếu đã từng tham dự nhiều cuộc hội họp, có thể thỉnh thoảng bạn lại nghe những lời phát biểu linh tinh, không cần thiết và không có ý nghĩa gì cả.
Tôi cảm thấy có lẽ mình đã đi đúng hướng. Hay khủng khiếp hơn là sẽ bị thu hồi giấy phép rồi dẹp luôn. Bốn mươi năm về trước, lúc bắt đầu vào làm việc ở đài phát thanh, tôi chẳng hề có một chút kinh nghiệm nào cả.
Cho dù không sống một mình bạn cũng có thể luyện nói theo cách này. Tội nghiệp Moppo, nó lừng lững bước vào khán phòng, nhìn tấm băng rôn, rồi nghệch mặt ra không hiểu gì… Khi một đề tài được khuyến khích cho tất cả mọi người cùng thảo luận thì đã đến lúc cần thiết để bạn nói.
Hai là, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ giúp khán giả bừng tỉnh nếu họ thấy buồn ngủ. Trong ngành phát thanh viên thì chúng tôi luôn có một học thuyết công bằng. Có gái hỏi chuyện trước cũng vô cùng bình thường.