hay vì muốn làm vui lòng một bạn thân, một thân chủ. Lời khuyên đó không mới mẻ gì. Nhưng Hoàng đế nói: "Có cần chi điều đó".
Cô tôi trả lời: "Tại ông là một người có giáo dục, ông thấy cháu mê chơi tàu thì ông nói về tàu. Nhưng nếu người ta bắt chúng ta nuốt cay mà nhận lỗi thì lại khác hẳn. (Câu này tuyệt: "Tôi phải nhờ cậy ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó".
Có? Ông bà thiệt gặp may tôi muốn được như ông bà lắm. 7- Nụ cười không thể mua được, không thể xin như khất thực được, không mượn được mà cũng không thể ăn cắp được. Chỉ một sự hăm hở tự nhiên lại hôn cha trước khi đi ngủ, đủ chứng điều đó.
Thư đề ngày 13 tháng 10 năm 1904. Tôi không có gì để chữa lỗi hết. coi, ông này bằng lòng.
Trái lại, trong câu chuyện của bà, bà thường lầm lộn buồn cười về sử ký hay văn học sử. Bà ta diễn thuyết trong bốn mươi lăm phút, không nhớ gì tới những thắng cảnh bên u nữa. Xin ông tin tôi, ông nóng lại phân trần với tôi một, thì tôi nóng muốn biết những nỗi bất bình của ông tới hai kia".
Tôi ráng dùng phương pháp "Phải, phải". Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam khoe rằng dù việc nước bề bộn mà ông vẫn có thể nhớ tên mỗi người ông đã gặp. Tôi nói với ông rằng ông đã chỉ bảo với tôi rất nhiều, và tôi nghe nói mà mê.
Chỉ một mình tôi chịu trách nhiệm về cuộc chiến bại này thôi". Nếu là một quy tắc cực kỳ quan trọng thì gạch dưới nó, hoặc đánh bốn chữ X "xxxx" ở ngoài lề. Đời sống của Hoàng đế Nã Phá Luân, chứng minh lời nói đó.
Bà kêu đứa nhỏ ngỗ nghịch nhất, tặng cho nó chức "thám tử" và giao cho trách nhiệm đuổi tất cả những đứa vô chơi trên bãi cỏ, bất kỳ là đứa nào. Ông nhận ngay rằng không có sự giúp đỡ ấy, ông không thể nào viết bài báo cáo cho ông hội trưởng được. Có lẽ nó sẽ khá hơn".
Và từ đó hai người thành cặp tri kỷ cho tới khi ông Eastman mất. Hôm nọ tôi lại sở Bưu điện. Trong vài phút, ông ta vui vẻ kể về cha mẹ và tổ tiên ông.
Năm 1898, Joe Farley chết một cách bất ngờ, để lại vợ góa và ba con côi với vài trăm đồng bạc vốn. Tôi ra tận cửa, đón ông, vô cùng niềm nở. Nhiều khi đói quá, được ít nho lót lòng chàng mừng lắm.