Dẫu không phải không có lúc buồn. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy.
Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. Từng trang, từng trang… Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.
Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ.
Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống.
Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả.
Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Mọi thứ đều không mới. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.
Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Và bon chen không bẩn, không ác.
Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.