Bà đã sống ngay từ ngày đầu tiên trong khu rừng này. Vì thế cả buổi sáng, chàng đi hỏi tất cả những sinh vật mà chàng gặp được trong khu rừng xem cây bốn lá còn cần những điều kiện gì để mọc lên ngoài đất, nước, ánh sáng và bóng râm ra. Thật vậy, những người mong muốn có may mắn luôn tin rằng họ có thể tìm thấy nó dễ dàng mà không phải mất nhiều công sức gì.
Các người phải băng qua mười hai ngọn đồi mới đến đó được. Hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn. Nếu chàng tìm thấy Cây Bốn Lá thần kỳ vào ngày hôm sau, chàng cũng sẽ không biết phải làm gì với nó.
Điều này cũng không có gì là lạ. Nếu nhổ nó lên thì chàng sẽ chết. Thế ngày mai chàng sẽ làm gì đây? Biết đâu còn có những việc rất cần thiết mà chàng chưa làm thì sao? Chàng đã làm việc suốt đêm để dự phòng cho điều đó.
Anh ta sống chán nản, cô đơn, dằn vặt trong lâu đài của mình từ đây đến cuối đời. Chúng đổ xuống ào ạt, không chỉ một hạt mà vô số kể cứ như trận mưa xuân vậy. Điều này khiến anh cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi này còn tồi tệ hơn cả lần anh vừa nói chuyện xong với thần Gnome.
Ta đã sống trong không rừng này hơn một trăm năm mươi năm và chưa có ai từng hỏi ta một câu hỏi ngu ngốc đến thế. Chàng đã biết những yêu cầu cần có của một cây bốn lá và chàng đã cung cấp đầy đủ những đòi hỏi đó. Chàng làm việc miệt mài suốt đêm không ngơi nghỉ cứ như thể điều đó có ý nghĩa nhất trên đời bây giờ với chàng là tỉa cây vậy.
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Để ta giải thích cho mọi người rõ thêm. Họ cứ chuộng loại vải vừa rẻ vừa hợp thời trang hơn. Đó là ngày chán chuờng nhất của Nott trong khu rừng Mê Hoặc.
Sự may mắn này không giới hạn về mặt không gian lẫn thời gian. Nó quả thật là một mảnh đất màu mỡ, đất còn rất mới và chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng biết ngay là rất giàu phân bón. Nott quyết định hôm nay anh sẽ đi tìm hỏi thêm những người khác.
Nott nhận ra rằng mình chẳng thể nào hỏi thêm được gì nữa, vì thế anh ta leo lên ngựa quay đi và quyết đợi đến ngày hôm sau. Đó là một cửa hàng sản xuất túi da. -Bốn với chẳng ba lá! - Nott nói với giọng chán chường - Ba ngày rồi thật là công cốc, ta tìm mãi mà chẳng thấy đâu.
Cha mẹ tôi không muốn để mọi người biết chuyện nên đã phải đổi nhà, đổi xe, đổi cả hàng xóm lẫn bạn bè và chúng ta cũng mất liên lạc từ ngày đó. Và ông bước xuống đến bên anh. Ông nghiêng người ra phía trước nhổ lên một đám cỏ dưới đất.
Và việc này thì cần phải có thời gian. - Ai đó? Sid bừng tỉnh. - Đúng vậy, anh bạn thơ ấu của tôi.