Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn.
Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.
Hồn nhiên đến đáng sợ. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Và thế là đời sống lãng phí.
Tôi bảo: Chào chú. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.
Cái nồi inox đen sì. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Này, mày bê cái kia cho chú. Ôi, cuộc đời của bác tôi. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất.
Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Vừa lo lắng, vừa háo hức. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Bạn không muốn cãi lại. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu.
Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Còn tĩnh tâm mà viết.
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa.