Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Ta cũng được đi câu. Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.
Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Không gì tự nhiên sinh ra.
Khi mà đã lớn đầu cả rồi. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Mấy người này trông nhát lắm.
Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền.
Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Không hẳn là sợ mất cho bạn. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.
Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi.