Đây là một thử thách nữa. Hãy bắt tôi, nếu có thể. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.
À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.
Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.
Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.
Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.
Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.
Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo.
Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt.
Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối.