Xex Top

Chiếc thang máy hoán đỗi cơ thể

  • #1
  • #2
  • #3
  • Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Cả món tinh thần cũng thế. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.

    Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.

    Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Đơn giản là để sống. Nhất quyết phải cạo râu.

    Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết.

    Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Tiếp theo thì còn tùy. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.

    Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Phố phường quanh nhà lại bình thường. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau.

    Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình.

    Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.

    Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Và có một cái đầu luẩn quẩn.

    Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap