Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Có lẽ là phim hình sự. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây.
Đây là một thử thách nữa. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.
Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Nên không ai có lỗi.
Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn.
Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.