Không đầy mấy tuần sau tôi thấy vui vẻ và treo ở cửa buồng tôi một tấm bảng, cấm không cho hai người vào thăm một lượt. Đọc cuốn sách hay nhất về vấn đề ấy, tức là cuốn Cho thần kinh căng thẳng được di dưỡng của Bác sĩ David Harold Frink. Đóng chặt tương lai cũng như đóng chặt dĩ vãng lại.
Nhờ vậy, tinh thần lẫn cơ thể của ta được trong sạch, mạnh mẽ hơn. Tôi nghĩ không có người nào đáng thương bằng kẻ làm một nghề chỉ để kiếm tiền". Đoạn để cho đầu tự nhiên gập xuống, quay đi quay lại ít lần, như một quả bóng.
Vậy còn ưu tư nỗi gì nữa?". Tôi nhận định những nét đặc biệt của tôi. đều đã dạy nhân loai, nhưng trình bày như Dale Carnegie thì hơi có tính cách vị lợi, và tôi nghĩ trong đời cũng có một đôi khi chúng ta cần phải tỏ thái độ một cách cương quyết chứ không thể lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi được.
Laurs, giám đốc khám đường và ông cho tôi biết rằng những trọng phạm kia lúc mới vô khám, bao giờ cũng đầy oán hận và sầu thảm. Mưa như trút, bà Glover đứng run cầm cập giữa trời trong vài phút rồi kiếm chỗ trú chân. Nhưng xin đừng, trừ phi bạn muốn đọc để tiêu khiển.
Chính nhờ lối đó, ông đã làm cho một công việc ông vừa sợ vừa ghét hoá ra một việc thú và rất có lợi. Nếu tôi đã thành thật với mình thì cái tủ của tôi nay chắc đã đầy nhóc những tập: 'S. Khi bọn quân phiệt tàn bạo của Trung Quốc muốn hành hạ một tội nhân nào, họ trói kẻ bất hạnh rồi đặt dưới một thùng nước cứ đều đều nhỏ giọt.
Má tôi đã tìm được nó trong một trại ở Missouri. Rồi tìm một cách hành động mới và bạn sẽ thấy kết quả thần diệu. Thế là tôi nhảy phắt dậy, khóa vòi hơi và mở cửa.
Có lần tôi hỏi ông Waite Phillips, một người quan trọng nhất trong kỹ nghệ dầu xăng: "Ông thi hành những quyết định của ông ra sao?". Tình thế nguy ra sao? Có thể tệ hơn được không? Có thật là vô hy vọng không? Bệnh nặng không thể dùng quang chất được, phải cho chạy quang tuyến vào ung thư luôn trong 30 ngày, mỗi ngày mười phút rưỡi.
Khi thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, vì nét mặt hồng hào tươi tốt và cử động lanh lẹ của ông, ông bảo: "Tôi còn tráng kiện như thế này chính vì không bao giờ tôi đứng khi có thể ngồi được và không bao giờ ngồi khi có thể nằm được". Nửa đêm ông thường tỉnh giấc, nhìn bóng trong gương rồi lấy bút, sợn tự vẽ mặt ông. (Phụ nữ nào cũng vậy, phải thu xếp sao cho mỗi ngày có được vài phút để thoa ít phấn - Tôi tưởng một nữ lưu cảm thấy mình đẹp, sẽ chẳng để ý đến thần kinh hệ nữa).
bà chủ nhà cười, ông cũng cười, và lại đưa bà ta coi thêm hình. Ta oán ghét, thịnh nộ, chỉ vì ta coi nó quan trọng quá. Tất nhiên tôi dặn họ phải làm vui lòng ngườii một cách nhũn nhặn, thân ái.
Vì sông mổi giây một thay đổi mà người tắm trên khúc sông đocũng vậy. Ông cưới một cô gái mà ông yêu lắm, tên là Thietra. Nhưng thật ra, chính người ấy phải là một nhà hiền triết.