Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt.
Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ.
Ta không thích nổi cáu. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt.
Với đời người, ngắn lắm. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.
Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Đã bảo chả thích viết đâu.
Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.