Phải, đàn ông biết tất cả những điều đó. Nhưng, tất nhiên là tôi chỉ học trong sách; còn ông, ông học một cách trực tiếp, học bằng kinh nghiệm. Bernard Shaw nói rằng họ không, không đủ, phải thực hành nữa.
Ông ấy mong tôi làm lợi lớn cho ông mà không giúp cho tôi được một việc nhỏ. Ông làm trái hẳn lại: Ông xin kẻ thù ông giúp ông một việc. Vả lại trông thấy những lầm lỡ, khó chịu lắm".
Kẻ thù dữ tợn nhất về chính trị của Disraeli là Gladstone. Ông Chamberlain tới, được Tổng thống tiếp đãi niềm nở vui vẻ lắm, gọi tên và chào hỏi, tỏ rằng được ông Chamberlain tới chỉ những bộ phận xe cho ông, ông hoan hỉ vô cùng. Đừng day dứt đay nghiến chồng! Năm 1852, Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam say mê Nữ bá tước Mari Eugénie Ignace Augustine de Montiji, người đàn bà đẹp nhất thế giới và cưới nàng.
Chúng ta cũng có thể nhận lỗi với người khác nữa, nếu họ biết ngọt ngào, khôn khéo nghe ta nói. Chúng ta đều khát những lời khen chân thành mà than ôi! ít khi người ta cho ta cái đó. Nói cho đúng, tôi đã vô lễ và những lời chỉ trích đó không phải là không xứng đáng.
- Anh Emile, tôi tính thết vài bữa tiệc nữa. Rõ ràng tôi thấy ông ta chưa hề được người mướn nhà nào nói với ông bằng cái giọng đó. Đặt những câu vấn làm sao cho tự nhiên người ta phải đáp "có".
Tôi mà nói chuyện có duyên ư? Nhưng hôm đó tôi có thốt ra nửa lời nào đâu? Ông Parsons dẫn chứng cũng vô ích, lý luận cũng vô ích. Công việc thứ nhất của tôi không phải là dạy anh ta ăn nói, mà dạy anh ta giữ mồm miệng.
Chuyện đời cậu dài lắm. Bài diễn văn bắt đầu như vầy: "Ngày hôm nay là một ngày vinh dự trong đời tôi. Detmer, nhà sáng tạo xưởng dệt Detmer lớn nhất thế giới.
Bọn trẻ vội vàng làm theo ý tôi. Vậy mà ông có cách nhớ được cả tên, những người thợ máy ông đã gặp. Chẳng thà nhường lối cho một con chó còn hơn là tranh nhau với nó để nó cắn cho.
Ông ta không chịu nhận mình lầm, cãi: "Sao? Câu đó mà của Shakespeare sao? Không thể được! Thậm vô lý! Rõ ràng trong Thánh kinh mà! Tôi biết". "Tôi giận sôi lên, ông Wooton nói, người bán hàng thứ nhất có ý cho tôi dối dá; người thứ nhì muốn chê tôi đã mua đồ xấu, rẻ tiền. Lần sau, có nói chuyện với ai, xin bạn nhớ tới điều đó.
Ông về nhà bình tĩnh hơn và muốn tỏ ra công bằng với chúng tôi, cũng như chúng tôi đã công bằng với ông, ông lục giấy tờ của ông ra, kiếm thấy toa hàng đã thất lạc và gởi trả chúng tôi mười lăm mỹ kim với vài lời xin lỗi. Ông Thomas kết luận: "Kinh nghiệm đã dạy tôi rằng, khi khách hàng không chịu trả một số tiền còn thiếu mà không có cách nào tính cho đích xác được thì tốt hơn hết, cứ nhận rằng khách hàng ngay thẳng và có thiện ý đi. Chẳng may ông có một kẻ thù trong hội nghị: người đó là một nhà giàu có, và có quyền thế trong tỉnh.