Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Và lại thấy quyển sách bị xé. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh.
Nhưng bác ta không tin. Cái cuối có phần họ nói đúng. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.
Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại.
Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.
Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen.
Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.
Không chắc tại số phận. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình.
Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.