Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa. Bạn có thể luôn nghĩ ra chúng với nhiều điều thú vị hơn nữa. Đến giờ giao thừa thì chạy ào đến bữa tiệc tiễn đưa năm 1958 và đón chào năm 1959.
Marsall bước vào, ông chúc tôi may mắn Anh sắp lấy tên là gì? Mọi việc diễn ra quá nhanh đến nỗi chúng tôi không có cơ hội để đính chính. Hãy đặt những câu hỏi mà mọi người đều có thể nói lên quan điểm riêng của mình.
Tất cả chúng ta đều có ông bà, cha mẹ. Sinh thời Bob rất hài hước và vui nhộn, lúc nào cũng muốn pha trò. Tôi không có câu hỏi nào dành cho anh cả.
Tôi trả lời rằng tôi vẫn cứ thành thật mà thôi. Đừng bao giờ quá phụ thuộc vào tờ giấy đến mức không ngoái nhìn khán giả. Điều này là lý do khiến Stevenson có tiếng là nhà tri thức.
Do vậy hãy nói về chủ đề mà bạn đã nghiên cứu kỹ lưỡng, hoặc nói về những việc bạn đã từng trải qua. Tôi thích nói đến nỗi ở đâu cần là tôi đều có mặt, không kèm theo bất cứ một đòi hỏi nào. Liệu tôi có nói điều gì không phải hay không? Tôi cố trấn tĩnh và tự nhủ hãy tự tin lên, cứ nói những gì mà mình nghĩ lúc đó.
Anh là người hăng hái nhiệt tình hơn hẳn những ứng viên khác. Trong lúc Brazzie và tôi mường tượng ra một tương lai tối mịt ở trong tù thì Herb lại hết sức bình tĩnh. Còn ông thì sẽ nói với họ rằng ông chống lại nó.
Những người mà tôi luôn thích được trò chuyện. Bạn hãy thử hỏi chuyện theo cách của Godfrey xem. Một lần nữa, tôi muốn nhấn mạnh rằng là đừng bao giờ lãng phí thời gian của người khác (và có thể của chính bạn).
Khi thấy được điều đó, ngay lập tức tôi có thể lái câu chuyện về quá khứ. Tôi biết mình phải kiềm chế cảm xúc lại. Không khéo thì dễ bị nổi tiếng là người ngồi lê đôi mách.
Nhưng trong tòa án là một bối cảnh đặc biết, ở đó các luật sư không muốn sự ngạc nhiên. Ông ấy đồng ý mua một bộ sách. Khi nhân vật Alice không biết vô tình hay cố ý bàn ra tán vào về những dự tính của Ralph, Ralph đã nhìn thẳng và trỏ ngón tay vào giữa mặt Alice: Alice, cô thật là một người ba hoa lắm điều!
Không có gì khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn khi suốt bữa tiệc phải nhúc nhích trong một cái bàn chật hẹp. Do vậy, tôi phải luôn tự hỏi rằng cử chỉ, điệu bộ của tôi khi trò chuyện có là đặc trưng của riêng tôi hay không. Ở nhiều lĩnh vực khác, người ta cũng hay dùng hình thức này để hỗ trợ song song với việc nói.