Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện.
Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Cháu thấy bác tội lắm.
Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được.
Để khám phá đến tận cùng. (Còn với đàn ông thì không thích rồi). Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.
cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.
Đừng sa sầm mặt như thế. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.
Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.
Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Hiếm người thấy đỏ mặt.
Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn.
Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.