Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.
Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Và những cái xác cháy khét lẹt. Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.
Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó.
Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Cảm giác như không thể lành lại được.
Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Đã thế lại còn không chịu quay bài. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:
Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Không chung chung như những nhà mị dân.
Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà.