Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Có thể hắn câu được những con cá to để thả.
Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên.
Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Theo cách mà bạn lựa chọn.
Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Cái đó làm bạn tỉnh ra.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó.
Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Bạn còn phải sống dài dài. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có.
Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.
Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Mất cái giấc mơ đấy. Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.