Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.
Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không.
Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Có người quay lưng lại ngắm hoa. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.
Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Bỗng chị bị tuột mất dép. Hôm nay đi đâu? Không biết.
Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Mà không xuyên sang tai bên kia.
Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.
Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Anh họ đưa chị út lên tăcxi về.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu.
Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.