Y có thể không bao giờ tới thành La Mecque. Ăn chỉ mất nữa số giờ đó thôi, nhưng tôi xin để trọn thời gian đó cho bạn muốn làm gì thì làm. Vậy mà tôi biết nhiều người mà đời sống là một gánh nặng cho họ, cho người thân và bạn bè chỉ vỉ họ không chịu nhận ra lẽ dĩ nhiên ấy.
Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn. Mà thái độ của thầy là điều quan trọng nhất. Tôi lại làm cho bạn chú ý tới chân lý chói lọi này, là không bao giờ bạn có "nhiều thì giờ hơn" đâu, vì lẽ lúc nào bạn cũng đã có tất cả số thì giờ mà bạn có.
Nếu bạn không ra mặt thì tôi xin tiếp tục chuyện trò với những bạn đang lo âu, phiền muộn của tôi, với vô số tâm hồn đương bị ám ảnh, đau đớn vì năm này năm khác cứ trôi, trôi đi, trôi đi mà chưa tìm ra cách cho đời sống trơn tru. Vật gì cũng xét với tinh thần đó thì đâu đâu ta cũng thấy cái đẹp lạ lùng, biến hóa của đời sống. Bạn có thể học những điều căn bản để hiểu âm nhạc.
Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn. Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ. Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.
Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa. Chính bạn là người tôi muốn khuyên đấy. Nếu viên chức ấy muốn sống đầy đủ thì phải thu xếp trước công việc mỗi ngày.
Lần lần bạn nghiên cứu những vấn đề khó hơn và bạn sẽ có thể dùng luật nhân quả giảng cho tôi tại sao những con đường thẳng băng ở Luân Đôn lại ngắn như vậy còn ở Paris lại dài hàng mấy cây số. Kiên tâm thì không khi nào thất bại. Ở trên tôi đã có dịp nói đến khoảng thời gian mênh mông là 44 giờ từ 2 giờ chiều thứ 7 đến 10 giờ sáng thứ 2.
Bạn nào ghét nghệ thuật và văn chương đấy? Tôi đã hứa với bạn xét riêng trường hợp của bạn thì tôi đã xét rồi đấy nhé! Bây giờ đến trường hợp - cũng may là rất thông thường - của những người thực sự "thích đọc sách". Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa. Mà thái độ của thầy là điều quan trọng nhất.
Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương. Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó. Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.
Ăn chỉ mất nữa số giờ đó thôi, nhưng tôi xin để trọn thời gian đó cho bạn muốn làm gì thì làm. Một thất bại vẻ vang không đưa tới đâu cả, nhưng một thành công nho nhỏ sẽ đưa tới một thành công không nhỏ đâu. Ta coi hát, đương tươi cười thì giữa hai màn, bóng ma đó đưa ngón tay trỏ chỉ còn xương với da, ra hiệu cho ta và ta mất vui ngay.
Thưa bạn, thì bạn cứ bắt đầu đi. Nếu bạn nghĩ rằng có thể bỏ ra bảy giờ rưỡi mỗi tuần để gắng sức một cách đều đều và nghiêm trang mà vẫn giữ được lối sống cũ thì bạn làm đấy. Một chương trình làm việc hàng ngày không phải là một tôn giáo.