Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.
Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất.
Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.
Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Nhưng tôi không quen phản đối. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.
Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Cô không dám nhìn vào ai. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ.
Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.
Có lí do cũng không khóc. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.
Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.
Mệt sao cháu còn đi chơi. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi:
Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng.