Cuối cùng chỉ còn lại hai hiệp sĩ mà thôi. Tại sao? Chàng cũng không biết nữa. Tuổi thơ nhọc nhằn, vất vả nhưng ấm áp tình bạn giữa hai người bạn nhỏ đột ngột bị gián đoạn khi cả hai vừa bước qua tuổi thứ mười.
Điều này chưa bao giờ xảy ra trong hai ngàn năm qua. Chàng ngồi xuống sát ngay mảnh đất của mình chăm chú nhìn và chờ đợi. Đêm đen tỏa xuống bao phủ khắp khu rừng.
- Ngươi có chắc là không muốn nói chuyện với ta về. Giấc mơ làm chàng vui sướng biết bao! Lúc đó, Nott hiểu được tâm trạng của những người khi biết rằng may mắn đã không mỉm cười với họ.
Đôi khi những yếu tố chính lại có thể được tìm thấy trong những chi tiết tưởng chừng như rất vụn vặt. Nott chạy ngay đến trung tâm của khu rừng. Nhưng sự may mắn đó lại không tùy thuộc vào chúng ta, đó là lý do tại sao nó không kéo dài lâu được.
Chưa bao giờ có ai thay đổi đất trong khu rừng này cả. Một hôm ông tụ tập tất cả các hiệp sĩ của vương quốc tại vườn hoa trước lâu đài và nói: Nhận ra Nott, anh mừng rỡ:
Chàng ngồi xuống sát ngay mảnh đất của mình chăm chú nhìn và chờ đợi. Bây giờ anh biết nói chuyện với ai? Nott cưỡi ngựa vẩn vơ trong khu rừng mà chẳng biết phải đi đâu. Hiểu rằng tạo ra may mắn chính là chuẩn bị điều kiện lý tưởng cho những cơ hội khi nó đến.
Nhưng nếu vậy thì đó không phải là một sự may mắn thật sự rồi. Ông ấy sẽ bảo cho ta biết Cây Bốn Lá thần kỳ mọc ở đâu. Ông viết rõ hơn ai hết gốc rễ của từng bụi cây, ngọn cỏ.
Dù chỉ ngủ được trong chốc lát, nhưng trong giấc ngủ chàng lại mơ thấy Cây Bốn Lá thần kỳ. " Nếu cậu muốn thì tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện đó. - Khoan đã, thưa Người.
Cái cảm giác rằng mình là một nạn nhân, một người bị lừa, một người không may mắn thì cũng chẳng hay ho gì nhưng ít ra nó cũng giúp họ cảm thấy phần nào nhẹ nhõm hơn. Nhưng Sid chợt nhớ tới lời của Sequoia. Bất cứ hiệp sĩ nào cũng biết rằng nguồn nước tốt nhất trong khu rừng Mê Hoặc là nước của Bà chúa hồ.
- Ta tin rằng có một cây bốn lá sẽ mang lại may mắn vô tận cho những ai sở hữu nó như những gì ông ta nói. Mụ phù thủy Morgana phát ra một tiếng cười khoái trá và hiểm độc rồi thu người cùng con cú vượt đêm tối bay về phương bắc, nơi mụ biết Sid đang nằm nghỉ. Đôi lúc, tôi còn cảm nhận được cái ôm nồng ấm mà chúng ta vừa trao nhau cách đây một tiếng.