Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu.
Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục.
Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
- Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Có đến hàng trăm con.
Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Nhiễm thói ấy mất rồi.
Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Phải có mối quan hệ. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.
Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.
Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.