Bạn còn phải sống dài dài. Cái vực của sự hỗn độn. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.
Không ngủ cũng phải nằm. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ.
Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Bạn không muốn cãi lại. Còn tĩnh tâm mà viết. Và xã hội nó đâm ra thế này.
Có gì để thanh minh. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi.
Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục.
Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ.
Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương).
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.
Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.